Monthly Archives: Tháng Chín 2010

Good guy.

Hì hì! Đáng nhẽ Moon phải viết bài này vào đúng ngày 26/09/2010 cơ.

Nhưng bận bịu hoài giờ mới viết vài lời cảm ơn người tốt.

Tuy chưa tiếp xúc nhiều nhưng với mình anh ta là người tốt ^^.

Cảm ơn anh đã tặng em 1 món quà mà e đã rất ao ước có nó từ lâu lắm rồi.

Nó đơn giản chỉ là 1 cái sim ngày sinh của em thôi nhưng em đã tìm nó rất lâu hì hì.

Ko ngờ chủ nhân của nó lại là anh

Anh ko biết đâu.

Chính cái sim này nè, e đã từng mừng hụt 1 lần.

Cũng chính từ lần đó e rất thật vọng về người Hà Nội, về 1 cảnh sát giao thông.

Sao họ lại có thế lừa dối 1 người như e chứ?

Nhưng bây giờ …

Em đã có nó cho riêng mình và tất nhiên e sẽ dùng nó mãi mãi.

Chúng ta sẽ là bạn anh hen.

Cảm ơn anh.

Good Man!

Trung Thu.

 Hí hí!

Hôm nay bị thôi việc vì đi chơi với tụi bạn.

Cảm giác khi được quây quần bên tụi nó ở những quán cóc lề đường thật thú vị.

Tụi mình luôn tràn ngập tiếng cười hihihi.

Vậy là tình bạn của tụi mình cũng đã đi qua được 7 – 8 năm rồi.

Lâu quá phải ko?

Tuy 23/09 mới sinh nhật con heo 4 mắt nhưng vì mai nó bận nên tổ chức hôm nay, trúng luôn vào ngay trung thu nữa mới ghê chứ

Tính kể hành trình hôm nay ở bài “Vượt ngục”, nhưng thấy chuyện vui vẻ của tụi mình ko nên dính dáng đến mấy chuyện tầm phào đấy nên miễn viết chung luôn

Chơi 1 bài riêng cho nó hoành tráng kaka.

Blog biết ko?

Hôm nay tụi mình đi chỉ có 4 người thôi.

Tú anh nè (chủ xị đấy), Phương nè, Moon nè , Gà nè … thế thôi

Con heo tính rủ thêm bạn nó mà nó biết tính Moon ko thích đi chung với người lạ nên nó chỉ mời ít ít thôi

Hành trình tối nay nè …

Đầu tiên là đi ăn cá viên chiên ở 1 quán lề đường rất nổi tiếng ở đường gì gì ý, quên mất rồi (Moon chỉ biết mum mum là chính thôi @.@)

Ăn no nê chê chán xong, bọn mình lại quyết định đi mum mum yourgut ở trên đường gì gì ở quận 1 ấy.

Wow … Moon chơi nguyên 1 ly to bự (Bự nhất trong 4 ly luôn, sảng khoái ghê chưa? ^^ Ăn đến tê cả răng, cong cả nướu luôn >”<)

Trời ơi! Ăn xong cái ly kem đủ loại ấy mà no quá trời no luôn à .

Ko thể nuốt thêm cái gì được nữa

Thế là ngồi nghỉ 1 chút, tụi mình lại quyết định đi dạo thành phố, đường đông xe quá trời nhưng vẫn thấy rất vui vẻ.

Lượn qua lượn lại 1 hồi lâu, tụi mình quyết định dừng chân tại công viên 23/09 ngồi chơi nói chuyện rồi mua đồ ăn vặt nữa

Nhỏ Phương hi sinh cái áo mưa trải ra cỏ cho 3 đứa cùng ngồi, chọc ghẹo nhau vui ơi là vui.

Moon cứ nhăn răng cười suốt thôi.

Ngồi mãi thế đến 9h30 … tất cả nhổm mông dậy .. khởi hành về nhà.

Tâm trạng rất thoải mái, khoan khoái khi được vui chơi thật thỏa thích và ăn uống tẹt ga luôn .

Mình chẳng hề nhớ nhắm gì đến chuyện bị thôi việc hôm nay, mà ngược lại còn cảm thấy … thật sự cảm ơn buổi nghỉ việc hôm nay vì nó đã cho mình cảm giác thật ấm áp bên cạnh những người bạn yêu quí và đón 1 ngày lễ trung thu thật vui vẻ bên mọi người hihihi.

Tới tận giờ, tâm trạng mình vẫn còn rất vui .. vui lắm …

Hôm nay Moon đã cười rất nhiều và có những giây phút thật lãng mạn bên Gà nữa.

Một ngày lễ Trung thu ngập tràn tiếng cười.

V yêu C lắm … honey.

Tao yêu tụi bây lắm … lũ quỉ.

Moon cũng yêu Blog luôn nè.

Thôi , đi ngủ nào … ngủ thôi … hì hí hi!

Chúc Blog yêu của Moon ngủ thiệt là ngon nha.

Uhmmmmm moazzzzzz!!!!!!!!!!

Vượt ngục.

Haha, Blog biết ko?

Moon chính thức thôi việc.

1 chuyện vui cực kỳ luôn, như là được thoát khỏi ao tù ấy.

Có ai như Moon nhà ta ko, nói trực tiếp tới giám đốc là “Hãy đuổi việc tôi đi”

 và thế là xong.

Vì lỗi sai chẳng phải ở mình mà do cách quản lý rất tệ của họ.

Ai đời, cả buổi sáng làm việc mình hỏi đi hỏi lại có tăng ca ko? thậm chí nhắn tin hỏi Boss có tăng ca hay ko để còn biết đường mà tính vì hôm nay sinh nhật con bạn.

Thế mà ông ta chảnh chọe ứ thèm trả lời, cũng chả thèm gọi điện thoại nói với ông quản lý nhân sự là hôm nay có tăng ca để mình ở lại làm luôn cả ngày.

Tới khi ra về mình vẫn hỏi chị tổ trưởng có tăng ca hay ko?

Chính cái ông quản lý phán 1 câu “Ko cần thiết đâu, em về đi”.

Ồ! Nói về thì mình về, vô tư mà.

Vậy là khoảng 4h30 ông quản lý gọi 7 cuộc gọi nhỡ bắt phải lên tăng ca ngay lập tức vì lệnh xếp.

Vô lý, quá vô lý … làm gì có chuyện cho về rùi bắt lên tăng ca ngay trong khi mình đang ở xa ko về ngay được?

Hơn nữa ko thể để honey lặn lội từ q4 sang q12 đón mình lên q1 rồi chở mình về tăng ca , rồi lại lủi thủi đường xa về 1 mình mệt nhọc.

Tội honey lắm!

Ko bao giờ có chuyện đó.

Mấy ổng là cái gì cơ chứ ?????

Chẳng là gì cả.

Đã thế ổng lại còn phán 1 câu  “Tại anh ko nhớ, anh ko biết, 5h30 em phải lên tăng ca ngay ko thì sẽ to chuyện đấy “

 Thích xé to cỡ nào tôi xé cho nè.

Ức chế, ai là người có lỗi trước cơ chứ?????

Bực mình … Moon fone ngay cho Boss … tắt máy.

Vui luôn.

Ghét … mình lại gọi cho ông Giám sát.

Ổng nói Moon phải lên tăng ca ngay ko thì sẽ bị đuổi việc.

Tức rồi nha.

Rõ ràng mấy ổng làm sai mà còn cãi bướng, thích thì ok, nghỉ thì nghỉ, gia đình mình đâu phải nghèo khó để phải bám trụ trong cái siêu thị bon chen đấy.

Thế là Moon nói luôn “Vậy em nhờ anh nói với anh N là đuổi việc em luôn đi, sáng mai em lên nhận lương rồi giao trả đồng phục luôn”.

Vậy là xong.

Thoát khỏi ao tù ấy sao mà mình cảm thấy 1 cảm giác thật yo most.

Vì Blog ko biết đâu, Moon biết rõ về bộ mặt thật của mấy ổng mà.

Nhiều người biết tất cả và kể lại từng chi tiết cho Moon nghe, càng biết mình càng ghê sợ những con người xấu xa như thế.

Muốn nghỉ từ khi biết rõ cơ, nhưng tại Moon ngốc nghếch cứ nghĩ “Bản chất có thể thay đổi được mà” nên cố gắng im lặng và làm việc.

Nhưng tới giờ mình hiểu ra 1 điều “Cái gì thuộc về bản chất thì khó có thể đổi dời”.

Thật đáng thất vọng cho 1 Giám đốc, luôn đem tình cảm riêng tư vào công việc … khôn nhưng ko khéo, cái khôn của ổng làm mọi người ko ai phục nổi >”<

 Giám đốc gì mà xử lý công việc ko công bằng, ko nhìn xa trông rộng, thâm độc, chẳng bao giờ chịu ló mặt ra khi giải quyết vấn đề vì sợ mang tiếng xấu. Nhưng chính ổng cũng đâu biết, trong mắt tất cả mọi người ổng tồi tệ đến cỡ nào????? Thật là hèn nhát … Đấy là còn chưa kể đến bản tính lăng nhăng của ổng nữa …

Ôi! Vô kể …

Chỉ có Moon hiểu vì ông trời ban cho mình khả năng nhìn thấu được bản chất của những con người mình muốn tìm hiểu

Thất vọng cho Quản lý nhân sự .. tuổi thì lớn mà ko biết suy nghĩ cho thấu đáo, ai là người sai khi cho mình về rồi bắt lên làm ngay khi mình đang bận? Thế mà ưa quyền trách mình sai và đòi đuổi việc.

Thất vọng cho Giám sát, trước mặt thì ngọt ngào “Em đừng nghỉ, a buồn lắm, anh ko cho em nghỉ đâu…” vậy mà sau lưng thì ko thể diễn tả nổi

Haha, tưởng mình con nít lên 3 chắc, tưởng mình ko biết suy nghĩ chắc, 1 chỗ làm việc như thế ko đáng để mình làm.

Nhiều người đến rồi đi là mình cũng hiểu rồi, chẳng thể ngờ 1 siêu thị bé cỏn con như thế mà bon chen, gian dối đủ bề.

Gà cũng ko thích mình làm ở đấy, khuyên nghỉ hoài mà mình cứ chần chừ mãi.

Đến tận giờ có cơ hội thì mình quyết chẳng bỏ qua.

Blog thấy Moon làm đúng chứ?

Quá đúng hihihi.

Làm việc trong đó giống như là tự đưa mình vào miệng cọp ý, vượt ngục trước khi đã quá muộn .

Moon thật là thông minh quá đi hehehe.

Thôi! Ko nên viết nhiều những chuyện ko đáng như thế này nữa.

Bẩn Blog mình lắm …

Mi mắt.

Một ngày trôi qua với mình thật vô vị.

Bao dự định, ước mơ cứ dần dần lụi tắt.

Ko hiểu sao cảm giác trong mình hiện tại bây giờ lại trống rỗng đến thế.

Ở nhà 1 mình …

Cô đơn và mệt mỏi.

Muốn viết.

Muốn chia sẻ.

Muốn giải tỏa nỗi buồn vu vơ đang ngự trị trong góc khuất tâm hồn.

Muốn lắm nhưng mình đang như 1 con chim nhỏ gào thét trong 1 chiếc lồng rộng lớn.

Bay đi đâu?

Vòng qua rồi lượn lại trong chiếc lồng này thôi ư?

Chán.

Muốn nhắm mắt và ngủ lắm.

Nhưng …

Buồn quá.

Nằm cũng nghĩ linh tinh.

Đêm nay con đường mình đang đi bỗng tối sầm và vô tĩnh.

Mình đang chờ.

Chờ 1 cơ hội của cuộc đời.

Nhưng …

Mong manh quá …

Mong manh đến nỗi mình ko dám mơ nữa.

Mình đã nghe ai nói gì nhỉ?

“Nếu vô tình mà thấy 1 cọng mi mắt rụng xuống, hãy nhẹ nhàng cầm nó lên tay, nhắm mắt và ước 1 điều nhỏ bé thôi … sau đấy hãy thổi nó vụt bay trong không khí. Điều ước ấy sẽ thành hiện thực”

Ừ ! Hầu như ngày nào mi mắt mình cũng rụng vài cái, lần nào mình cũng nhẹ nhàng đặt nó lên 1 ngón tay, nhắm mắt và ước … rồi thổi thật mạnh để nó có thể bay thật xa.

Ước mơ vừa nhỏ bé lại vừa lớn lao.

Phải chăng chính vì như thế nên chẳng điều nào mình ước thành hiện thực?

Mi mắt ơi!

Mỗi ngày ta chỉ cần mi hãy ban cho ta 1 điều ước.

Và ta sẽ chỉ ước 1 điều duy nhất thôi, mi nhé!!!!!!!

Lãnh lương.

Hihi!

Hôm nay là 1 ngày vô cùng đặc biệt đối với Moon nhà ta

Vì …

Vì …

Vì …

Moon đã được lãnh lương

Đây là tháng lương đầu tiên của mình nên nó rất có ý nghĩa.

Tuy số tiền lương ko nhiều.

(Với số tiền này mình đã nhiều lần tiêu sạch trơn trong vài tiếng @.@)

Nhưng giá trị của những đồng tiền hôm nay lại rất khác.

Nó làm mình cảm thấy hạnh phúc sau bao nhiêu ngày làm việc vất vả.

Blog biết ko?

Moon đc giữ 1 ít để tự thưởng cho mình món quà yêu thích.

Phần còn lại mình đưa hết cho Mom rùi hí hí.

Tuy hôm nay ngày lễ tăng ca từ sáng tới tối ko đc đi chơi với honey, ko ăn uống gì cả nhưng … khi đc nhận lương thật sự mình đã quên hết những cảm giác tiếc nuối đó.

Biết nói thế nào nhỉ?

Chỉ biết nói là mình vui, rất vui và … rất rất vui.

Blog chia sẻ niềm vui này cùng Moon há.

Yêu Blog!