Category Archives: ~ʚɞ~ My Life ~ʚɞ~

Từ những điều thường nhật trong cuộc sống <3

Hành trình của tớ.

Sáng sớm hì hục “mang vác” giày cao gót để tập dợt múa máy cho Lễ Tất Niên cuối năm của công ty.
Lên tới nơi, người mang người ko…Ta cú 😦
Làm tới 2h30 PM ~ cả nhóm 6 đứa lon ton xuống quầy Tiếp tân tập múa (cũng bởi ko ai coi sóc quầy giúp mình >”<)

Tập múa tới 4h mà vẫn chưa đâu ra đâu, sai lè lè, lệch tông ghê sợ (khán giả vào coi mà chuồn đi ngay lập tức là hiểu luôn rồi @.@”)
4h30 khởi hành lên Karaoke Nice đập phá mừng sn Sếp phó.
Vô nghe mọi người uống bia, hú hét, nhún nhảy điên cuồng…Ta cứ ăn :”> keke.

6h30 định bụng chuồn về Sân Khấu Lan Anh xem ca nhạc thì bị Sếp nắm đầu lại.
Phải giả bộ nói e đi Toilet, cuối cùng cũng chuồn ra ngon ơ.

Ko biết đường về, hỏi mấy anh tài xế của Sếp tứ lung tung.
Bám càng các chị để mò đường về.
 Kết quả, 7h30 PM có mặt trên Lan Anh (kẹt xe như gì, đã vậy còn mù đường nữa =.= haizzzzz)
 Nhưng thôi, cũng vào đc sân khấu và chuẩn bị chờ các Ca sĩ lên hát ❤

*

*

*
V-Music mở màn nhé.

Nhưng tiếc là mình ko thể nghe bài đầu, chỉ vì 1 lí do vô cùng ngớ ngẩn.
 Cả mình và đứa bạn cùng để quên chia khóa trên xe 😦
OMG tui! Làm khi vô lại mất hết chỗ đẹp…Ta ức >”<
Nhưng cũng nghe trọn vẹn đc bài thứ 2 sau khi chạy hộc hơi vào trong.

*sao mình chuối cả nải quá*

Trời ơi! Người “ta mong đợi, ngóng chờ” đột ngột xuất hiện trong bóng đêm đen ngòm.
Keke, đèn sáng lên.
TRÚC NHÂN ~ được mọi người hò hét vỡ khán đài :”>
Gió mùa về ~ mở màn nhé…TUYỆT! – Y chang trong The Voice.
Mercy ~ tiếp đến. ___ Ta nói, chỉ có ghiền trở lên ♥
 Hát xong 2 bài, anh đã giã từ mọi người………………………………..Tiếc!

Hiền Thục kế đến nhé ^^ có thể nói 2 bài hát của HT làm khám giả vỡ òa nhất.
Mấy đứa ngồi sau chạy lon ton ra bên hông sân khấu và đc nắm tay HT.
Cả bọn mừng huýnh cả lên, rả rích nhau “đừng rửa tay” & “bán đấu giá” =]]
Ngồi nghe tụi nó rôm rả thế, mình cũng vui lây.

Có 1 anh gì gì trong Show gì gì về Dance ấy.
Anh ấy là người lên stage thứ 4 nhé.
Nhảy cực điệu nghệ, lại đẹp trai…ta cứ gọi là mê xờ mẩn :”>
Tiếc ko biết tên anh ấy.

Hà Anh Tuấn tiếp nối chương trình với…bài đầu ko nhớ, bài 2 là “Tìm lại”
 Độ nóng cũng khá tốt, được mọi người đồng thanh hát theo (có cả mình trong số đó đó :”>)

Đến giờ phút “trải lòng” hơn 15p của Hiệu Trưởng, Hiệu Phó Trường mình.
Thiệt chứ, lâu quá xá…………

Sau tới là 1 anh trường mình lên hát, ổn định!

Giờ đây mới tớ “Bé Tràm” rồi nè.
Khán giả như “nổ trời” khi thấy bé.
Thậm chí nhiều người đến chỉ để ngóng bé hát xong rồi “thu dọn ra về”
Bé Tràm hát TA bài đầu, TV bài sau ~ Anh of HQH
 Hát hay và cute ❤
Nhưng…chân bé “ngắn củn” y chang mình, hihi.

1 sinh viên trường mình lên hát tiếp bài “Xin chào”, hát tốt.

Chà chà! Người mà toàn thể QT2 (lớp mình) ngóng đợi đã xuất hiện.
Bạn “Ngọc Hồng”, rất xinh đẹp và nhỏ nhắn.
Nhưng giọng hát là ko hề nhỏ nhá.
Bạn chơi hẳn bài “Bay of Thu Minh
 Hay, phản ứng khán giả khá tốt *mình hét mún đứt hơi luôn >”<*.
Y như ca sĩ chuyên nghiệp.
 ❤

Rồi, sắp đến hồi kết.
Bảo Anh nhận lấy trách nhiệm này.
Lúc đầu hát ko ổn, giọng mỏng…nhưng về sau thì cũng tạm ổn.
Kết thúc chương trình với 1 bài về “Mùa Xuân” ~ và thế là hết!!!

Ui Cha Mẹ ơi! Dài lòng thòng thế này cơ à :[
 Sr mọi người nha, lần đầu đi xem Show nên phải kể ❤

Ú tim.

Huhuhu.
Hên gì đâu luôn.
Đang ton ton trên đường đi làm.
 Mải miết ca hát nhặng xị *nhí nhảnh thấy sợ*
 Ko chú ý cái chi chi trên đường mà cứ ung dung quẹo vô hẻm tắt (ngược đường >”<) để tới Cty kẻo trễ.

Vừa quẹo vừa hò hét nhiệt tình vậy đó.
Chợt có 1 người kêu mình.
 – Em!!! (Chị làm cùng cty, cũng thường xuyên đi tắt đường như mình :]] ).
(Ngơ ngác ngoảnh lại và tắt tiếng)
 – Công an kìa (chị hếch mặt phía trước)
Quay đầu qua nhìn thấy 2 lão áo vàng lè lè đang hầm hầm vậy đó >”< ~
OMG!
Ngơ đặc tòan tập, chả biết làm thế nào…
*Đi làm hơn 3 tháng rồi, mà giờ mới thấy Police đứng đó lần đầu chứ bộ?*

 – Đi thẳng đi – (chắc chị thấy mình đang lúng ta lúng túng đây mà =.=)
Nghe theo chị, vọt thẳng lẹ và luôn…
Cuối cùng cũng thóat khỏi gươm đao của Police để an tòan tới Cty.
YEAH!!! THỞ PHÀO!!!
Túm gọn lại là hên quá xá hên :]]

Thank you so so much much to Ms. Thùy Dung ❤

(Ko có chị ấy là TOI MẠNG ~.~)

*
Thầm cảm ơn Trời Đất.
 Từ giờ phải chú ý hơn Bớt phởn khi *ham đi đường tắt*
Phù!!! Xong 1 pha ú tim…làm việc thôi ❤

Cảm ~ Cạn ~ Cản.

Viết cho Chị – người ruột thịt.

Có cần vất vả và mệt mỏi vậy ko?
Sao cuộc đời chị trắc trở đủ bề vậy?
 Hay Ông Trời đang thử thách tuổi trẻ của chị để sau này tận hưởng “sự trọn vẹn” hơn em?
Thà là vậy em sẽ đỡ áy náy.
Em mong chị luôn được an nhiên và hạnh phúc.
Tương lại của em có tối sầm, đen đuốc – em chấp nhận và chịu đc.
Nhưng bất cứ ai trong gia đình mình thì ko…em ko cho phép.
Hiện tại…
Nếu có thể hãy chia bớt “may mắn” của con cho chị con nhé, Thượng Đế?
Vất vả như thế là quá đủ rồi người ạ.
Xin hãy phù hộ cho con đường chị con đi “nhẹ tênh” một chút.
*cay cay*

Viết cho Anh – người quen biết.

Thế là “cạn” rồi đúng ko anh?
Bản thân em cũng thấy tiếc.
Em ko nói nhưng lòng em nghĩ thế.
Xin lỗi anh vì em phải cư xử tuyệt tình đến vậy.
Chiếc vòng tay “phù hộ” anh đưa, đứt mất rồi…
Anh có nghĩ gì ko?
Em thì nhiều đấy.
 Nó đã nhắc nhở em…“ko nên dấn vào quá sâu”...
Thôi! Stop ở đây là tốt rồi.
Xl vì đã ương ngạnh ko thông cảm cho anh, đã nặng lời làm khó anh.
Hãy cứ nghĩ em làm vậy là để tốt cho tất cả.
Anh hiểu em mà, right?
*cười nhạt*

Viết cho chính mình – người phải tự đứng lên.

Hnay mày vui chứ M?
Làm sao mà vui đc phải ko?
Nặng nề lắm phải ko?
Ừ! Nặng nề lắm chứ…
*im lặng*
Mình sẽ cố gắng làm tốt hơn.
Nhưng lòng dạ con người thật “đáng sợ” quá.
Đủ thứ ganh ghét trên đời.
Thôi, ok đc rồi.
 Tôi sẽ chứng minh cho U thấy: “U là kẻ thua cuộc, ko phải tôi”
*nhịn*

Buông.

Mình có nên buông tay tất cả?
Cố nắm giữ…chẳng được gì…
Cố gồng mình…thành vô ích…
Có lẽ tất cả sẽ như thế…
*nặng lòng*

Tâm trạng…

Muốn viết đôi dòng trong hôm nay.
Bài tập – bài thi – fic truyện…đau đầu quá.
Sẽ chẳng ai biết mình đang mệt mỏi thế nào…
Sao những việc này ko sớm kết thúc đi…
À!!!! Mà rồi khi kết thúc học tập lại đau đầu với đi làm…
Rồi biết bao nhiêu chuyện…
—–

4 năm yêu!
Chia tay rồi!
Nhưng lại phải đi thăm bệnh mẹ của người ấy.
Cả nhà bên đấy vẫn chưa biết gì…
Tại sao cứ phải giấu?
Tại sao cứ gây áp lực cho mình?

Bác ko ổn lắm.
Mong bác mau khỏe.
Vừa về tới nhà.
Nhận đc tn của người đó.
Bác dặn hãy quen đến khi nên duyên chồng vợ.

Ko đc đâu bác à!
Đừng kì vọng vào cháu.
Hãy hỏi con trai bác.
Người đã vô tình đánh rơi hp.
Đừng nghĩ đến chuyện níu kéo.
Vô ích thôi.

Quên mất! Bác bảo…
“Con phải tăng 5 kí nữa thì tuyệt đẹp”
Trơi ơi! No no no bác ới ơi.
Bác muốn con thành heo ư?
Người đã lùn.
Mặt đã xấu.
Nay còn mập ú nữa…
Ai ngom?

—–
49 ngày anh!
Sắp tới rồi.
Làm ơn đừng thi cử gì vào ngày đó.
Mình cần xuống VT nói chuyện với anh.
Xin đừng có lịch thi vào ngày đó mà…
Teacher! Mọi người có đang nghe đứa sinh viên này đang gào thét?

Mình cứ thắc mắc.
Cứ nghĩ về anh suốt.
Mơ thấy anh về ôm, cười đùa với mình.
Sao mà từ khi anh đi em cứ nghĩ về anh chẳng khác gì 1 bf thế này nhỉ?
>”<
Anh trai à! những bài thơ bố em viết cho anh.
Anh đọc được nó chứ?
Nó cảm động quá đúng ko anh?
Cuộc đời của anh sẽ được in lên sách thơ vào năm tới.
Hãy sống thật an nhiên anh của em!!!!

Thứ 4 – là Tôi!

♥ Đứa trẻ sinh vào thứ 4 chất chứa nổi buồn vời vợi:

Tôi có 1 người bạn sinh vào thứ 4. Người đó bề ngoài rất hoạt bát, cười rất nhiều, chắc người bên ngoài sẽ không tin 1 câu phán “chất chứa nỗi buồn vời vợi” cho người này đâu. Bạn hãy thử tìm hiểu 1 người sinh vào thứ tư nhé, bạn sẽ biết được những nỗi buồn giấu kín sâu thẳm trong lòng của họ. Những người sinh vào thứ 4, họ luôn phải suy nghĩ về rất nhiều chuyện, đó là lí do vì sao họ mang đậm nỗi buồn. Có thể 1 số sẽ thể hiện ra ngoài, qua khuôn mặt, qua tính cách hoặc qua 1 đôi mắt thật buồn. Còn 1 số sẽ chỉ để nổi buồn ấy trong lòng – như người bạn của tôi đấy – bên ngoài luôn là 1 người hay đùa giỡn, đôi khi rất hâm nữa, nhưng có lẽ nổi buồn của họ khó ai có thể thấy được, chắc đọc đến đây thì chỉ có những người sinh vào thứ 4 mới hiểu rõ được lời nói của tôi . Chắc có lẽ tôi nhạy cảm, và tiếp xúc nhiều nên có thể nhận thấy điều đó 🙂 Chỉ mong là những người sinh vào thứ 4 có thể chia sẻ cho 1 ai đó tin tưởng để vơi bớt nổi buồn nhé – Tôi yêu những đứa trẻ sinh vào thứ 4

(ST)

~~~~♥♥♥♥~~~~♥♥♥♥~~~~

Mình tự hỏi … ai là người viết ra điều này vậy??? Nó làm mình cảm giác sợ hãi khi đọc nó cùng chị mình. Mình gần như bật khóc, nhưng ko đc … ko thể để lộ cảm xúc của mình đc.

Cảm ơn người đã viết ra bài này nhưng đến tận giây phút này … mình chưa thật sự tìm đc 1 ng để tin tưởng và chia sẻ nỗi buồn. Mình sợ họ sẽ phiền muộn về mình, mình sẽ chỉ cười thôi…

Sao lại phải khóc nào, cứ phải mạnh mẽ – yêu đời – vô tư – cười đùa …

Đau … vờ như … ko sao.

Tổn thương … vờ như … mình ổn.

Cô đơn, chán nản, mất phương hướng … vờ như … mình đủ mạnh mẽ để vượt qua mà. –  Mình là ai nào ^^?

Và rồi khi quá nghẹt thở & muốn chạy trốn … vờ như … 1 cuộc sống mới được bắt đầu rồi đây!

Phải thế chứ.

Đừng ai trách mình giả tạo.

Mình ko có.

Mình chỉ muốn tự bảo vệ lấy mình vượt qua khỏi những ngày giông bão của cuộc đời thôi.

Ko đc sao??

Sao lại ko chứ?

Khi sinh ra mình đã như thế, phải làm gì để thay đổi nó cơ?

Nó là ăn sâu vào bản chất con người mình … cứ thế và cứ thế thôi.

Chỉ cần bản thân mình hiểu mình là đc phải ko?

Những đứa trẻ nào sinh vào thứ 4 cũng sẽ thế này sao????

Sẽ thật mệt mỏi cho họ lắm.

Đừng như thế nhé!

Hãy chỉ là 1 số ít thôi … hay …  thậm chí chỉ 1 mình mình thôi cũng đc.

*

P/s: Gửi đến tất cả những đứa trẻ sinh vào thứ 4 …

Hãy cải thiện mình hơn trong tương lai theo 1 chiều hướng tốt.

Hãy tìm kiếm 1 nửa đáng để tin tưởng trong cuộc đời mình.

Hãy làm tất cả những gì mình cho là đúng và ko làm tổn thương đến ng khác.

Chúng ta hãy thế nhé … hãy hướng tới những điều tốt đẹp hơn của quá khứ & hiện tại.

Chúng ta là những đứa trẻ “tự lập dị” đến từ tương lai ^^.

If i have a one wish…

Nếu có 1 điều ước …

Ngay lúc này đây mình sẽ ước … chỉ 1 điều này thôi…

Mình ước muốn đc đi làm từ thiện ở đất nước Châu Phi – xa xôi, hiểm trở…

Mình thật sự muốn tới đó… muốn đc nhìn ngắm n~ đứa trẻ và ôm chúng vào lòng…

Ngồi xem n~ bức ảnh của các bé … nước mắt mình cứ chảy mãi…

Cho đến 1 ngày nếu đc chứng kiến tận mắt cái cảnh đau lòng đó, mình sẽ như thế nào đây?

Tại sao số phận các em lại như vậy?

Tại sao lại đau đớn? khổ sở? đói rét? & đủ thứ bệnh tật trên đời???

Tại sao chúng ta cùng sống chung dưới 1 vòm trời mà số phận mỗi người lại khác nhau đến thế????

Mình biết đất nước mình cũng còn nghèo, nhưng so với Châu Phi ko phải họ còn thiếu thốn hơn sao?

Mình muốn đến đó … nắng cũng đc, rét cũng đc, thiếu đồ ăn và nước uống cũng đc …

Mình muốn đến đó và đem thật nhiều đồ ăn cho ng dân ở đó.

Đem cả tình yêu thương của mình dành cho họ.

N~ bàn tay nhỏ bé, còi cọc … biết phải làm sao đây?

Mình muốn nuôi chúng …

Sau này khi mình đủ lớn, có điều kiện kinh tế ổn định …

Mình muốn nhận nuôi thật nhiều n~ đứa bé kém may mắn khắp mọi nơi trên Thế Giới.

Mình muốn chúng nhận đc n~ điều tốt đẹp nhất…

Mình sẽ có đc cơ hội đó chứ?

Chắc chắn sẽ đc thôi phải ko Thượng Đế?

Từ giờ cho đến lúc đó …

Xin hãy che chở cho những đứa bé ấy bằng sự bao dung của Người.

Cầu mong tất cả mọi điều tốt đẹp sẽ mỉm cười với người dân ở đó & n~ nơi nghèo khó khác nữa.

Cấu mong cho tình yêu thương nhỏ bé của mình dành cho họ sẽ làm họ ấm lòng hơn ít nhất là 1 chút…

Hãy cố lên!

Té xe :(

Aigoo! Như cái tựa đề đấy.

Té xe.

Cái lưng của tui ko còn gì nữa … bị xước chảy máu 1 miếng khá lớn.

Sao tắm đc đây?

Rát chết mất thôi.

Nhưng mà ko phải đụng xe ng ta đâu Blog à!

Mà …

Té vì ko dắt nổi xe ra … ko quay xe nổi … xe quá nặng so với sức mình.

&

Kết quả? Chân mất thăng bằng … té lật ng ra phía sau … cái lưng ngọc ngà của Moon đã bị chấn thương trầm trọng vì 1 chiếc xe khác ở phía sau.

OMG!

Tê tái ko thốt đc lên lời …

Nhục nữa …

Mọi ng chạy lại giúp mình, còn mình thì cứ lảm nhảm “Đau quá, đau quá “

Lần này thì rút kinh nghiệm đi nhé.

>”<